Nồi bắp luộc của chị Bé

Previous
Next

Rời mảnh đất Thủ đô thân thương từ cuối những năm 2000, chị Bé bùi ngùi nhớ lại những ngày đầu gian khó đặt chân đến Sài Gòn. “Ngày ấy, vợ chồng chị với hai bàn tay trắng vào đây lập nghiệp. Quãng đường đi ô tô từ Bắc qua Trung vào Nam ngày ấy là cả hành trình dài. Nghe người ta bảo vào Nam kiếm sống, chị cũng vậy thôi. Hồi đó, đêm phải băng qua đèo Hải Vân, đèo cao, núi hiểm trở, bánh xe rung lắc, nhìn xung quanh chỉ toàn là mây mù, vợ chồng chị sợ không còn có ngày mai nữa. Vào đến Sài Gòn, vợ chồng chị thuê tạm một cái nhà trọ ở rồi sau này chuyển nhà trọ qua khu Quận 7, sống đến nay cũng được chục năm rồi.”

Từ lúc vào đây, chồng chị đi phụ hồ giúp người ta. Còn chị, chị một mình đi bán bắp nếp ở Chợ Lớn. Chị nói “Cái nghề này may rủi, hôm bán được hôm không. Cực lắm em ạ. Nhiều khi trời mưa, cũng che tạm cái ô. Nhưng mà người ta không dừng lại mua mấy. Ở đây, cũng chẳng mấy người bán bắp nếp luộc như chị. Nhưng chị vẫn làm công việc này bởi chị cũng chẳng biết mình làm cái gì hợp hơn cái nghề bán bắp này nữa. Ở nhà chị còn hai con nhỏ phải nuôi dạy đàng hoàng, nếu chị không đi làm ngày nào thì chúng nó đói.” Chị nói chị cho cả hai đứa đi học bán trú hết. “Ở quê mình, tiền ăn, tiền sinh hoạt thì rẻ nhưng mà chúng nó không có học bán trú đến 6 7 giờ tối. Ở trong đây, cái gì cũng đắt, nhưng mà vẫn phải cho chúng nó học trường bán trú. Nếu không ở đó, thì bố mẹ không đi làm được.”        

Nhắc về mảnh đất quê hương, chị Bé ngậm ngùi. “Ở Bắc quê mình thì có anh em họ hàng. Vào đây thì có bố mẹ chồng chị, nhưng mà bố chồng chị thì mất lâu rồi. Ba bốn năm chị mới về một lần. Mỗi một lần về quê là cả đống tiền chứ có ít gì đâu em. Nhiều khi muốn về lắm nhưng cũng không về được. Nhưng ở đây lâu rồi, mãi cũng thành quen.”

Sài Gòn trở thành nhà của chị, trở thành người thân và trở thành nơi cho chị cái kế sinh nhai …